Chuyên mục
Cuộc sống

Manhattan Kaboul

Em gái nhỏ Afghan. Ảnh tìm được trên Genius.

Theo mình Manhattan Kaboul là bài hát hay nhất về chiến tranh trong thế kỷ XXI. Và nó lại là bài hát liên quan đến Mỹ và Afghanistan.

Ngày hôm nay, nhìn thấy hình ảnh trực thăng Mỹ tháo chạy ở Afghanistan, mình lại nhớ đến bài hát này. Trùng hợp sao nó lại giống hình ảnh ở Việt Nam 1975.

Và cũng nhớ đến những lần truyền thông đưa tin về Ta li băng, những kẻ phiến quân, điên cuồng…

Sau tất cả, chỉ là câu chuyện xung đột về ý thức hệ, dân chủ, chiến tranh, viện trợ, địa chính trị, lợi ích quốc gia… và những người dân mắc kẹt ở giữa.

Không biết gần 50 năm trước, có một thằng nào đó, ở một nước nào đó cũng lên mạng xã hội và bồi hồi tư tưởng về số phận của những người dân của một nước kém văn minh, đói khổ, và lầm lạc vì chiến tranh không.

Hãy nhìn vào tấm gương đó. Lịch sử thật sự lặp lại.

Mình định dịch lại bài hát theo từng đoạn văn, nhưng thật sự là ‘ý tại ngôn ngoại’ nên không biết làm sao dịch một bài hát nhiều ý nghĩa bằng những lời văn dông dài. Vậy nên mình nghĩ là mình dịch thành thơ, với kiểu thơ 5 chữ. Với hi vọng nó vẫn sẽ gọn gàng, và giữ được phần nào ý nghĩa của bài hát.

Loại thơ này mình học theo ông Thái Bá Tân.

Manhattan Kaboul
Lời: Renaud
Nhạc: Jean-Pierre Bucolo
Ca sĩ: Renaud – Axelle Red
Dịch thơ: Trí

Anh Porto Rico
Trở thành dân New York
Mê cô-ca, cà-phê
Làm việc trong cao ốc.

Em gái nhỏ Afghan
Ở bên kia trái đất
Không biết Mã Nhật Tân,
Chỉ buồn đau, chiến trận.

Hai thế giới khác biệt
Vô danh, mà giống nhau
Vỡ tan bởi bạo lực
Bất tận thờ chiến tranh.

Một chiếc Bảy Bốn Bảy
Qua khung cửa, nổ tung
Trời xanh, mây đen kéo
Mưa bom xuống làng quê

Vĩnh biệt, giấc mơ Mỹ
Em, thoát kiếp nô lệ
Kẻ Hồi giáo độc tài
Có đọc Coran không?

Cùng cát bụi em về
Vũ trụ ngoài tay với,
Đất nước hằng mến yêu
Cuối cùng là hư ảnh?

Thần thánh và tôn giáo
Xung đột nền văn minh
Vũ khí, cờ, đất nước
Nguỵ biện cho chiến tranh.
Petit portoricain, bien intégré quasiment new-yorkaisDans mon building tout de verre et d’acierJe prends mon jobUn rail de coke, un café
Petite fille afghane
De l’autre côté de la terre
Jamais entendu parler de Manhattan
Mon quotidien c’est la misère et la guerre

[Refrain : Axelle Red & Renaud]Deux étrangersAu bout du monde, si différentsDeux inconnus
Deux anonymes, mais pourtantPulvérisés, sur l’autelDe la violence éternelle

[Couplet 2 : Renaud & Axelle Red]
Un 747, s’est explosé dans mes fenêtres
Mon ciel si bleu est devenu orage
Lorsque les bombes ont rasé mon village

[Refrain : Axelle Red & Renaud]Deux étrangers au bout du mondeSi différentsDeux inconnus, deux anonymes
Mais pourtantPulvérisés, sur l’autelDe la violence éternelle


[Pont : Renaud & Axelle Red]
So long, adieu mon rêve américain
Moi, plus jamais esclave des chiensIls t'imposaient l’Islam des tyransCeux-là n'ont-ils jamais lu le Coran ?

[Couplet 3 : Renaud & Axelle Red]
J’suis redevenu poussièreJe s'rai pas maître de l’universCe pays que j’aimais tellement serait-ilFinalement colosse aux pieds d’argile ?
Les dieux, les religions
Les guerres de civilisation
Les armes, les drapeaux
Les patries, les nations
Font toujours de nous de la chair à canon

[Refrain : Axelle Red & Renaud]Deux étrangers au bout du monde, si différentsDeux inconnus, deux anonymes, mais pourtantPulvérisés, sur l’autel, de la violence éternelle